Tại sao khi mở cửa lại đổ về quê?
” Làm sao để con người lao động trong khủng hoảng “
- Tầng lớp lao động họ thật sự mong đợi điều gì? Họ nhận được thông tin gì trên mạng xã hội, trên báo đài so với thực tế những gì họ cảm nhận được. Từ những người khác, từ truyền miệng, từ mọi điều đang diễn ra trong cuộc sống của họ?
- Nếu 4 tháng không có việc làm, ở nhà khi bao nhiêu hóa đơn tới hạn, số tiền tiết kiệm ít ỏi đang vơi đi. Mà rất nhiều người còn chẳng có tiền tiết kiệm. Nên họ chờ đợi ở những người khác. Nếu việc đó không như kì vọng thì dĩ nhiên luôn có một nơi để họ trở về. Đó là quê hương của họ.
- Không dễ dàng để sống ở SG. Hiện tại chi phí để sinh sống ở SG cũng đang tăng mỗi ngày. Để ra ngoài lao động thì họ cũng phải mất một khoản phí để xét nghiệm. Nếu nói là doanh nghiệp chi trả hết thì cũng chưa đúng bởi vì đồng lương của họ làm ra cũng bị giảm đi theo.
- Cảm giác sợ. Chúng ta hay nói nếu muốn có một công việc ổn định thì nên đi làm công ty. Nhưng bây giờ cái bản chất nó mới được phơi bày rõ ràng hơn phải không? Ai là người dễ tổn thương nhất khi doanh nghiêp gặp khó khăn? Luôn là tầng lớp lao động, họ mất việc, không có lương. Nhu cầu sống còn chưa được đảm bảo thì quan tâm gì tới cái mục đích mà doanh nghiệp của bạn đang hô hào chứ.
- Họ cũng không thể vay mượn ngân hàng tiền. Không có quen biết rộng rãi. Dường như chỉ còn cách tiếp tục lao động hoặc về quê hương của mình.
Trò chơi con mực
(Bài viết có spoiler nên các bạn cân nhắc trước khi đọc. Hãy xem phim để tự mình cảm nhận)
Gần đây mới xem bộ phim sinh tồn ” Trò chơi con mực ” của đạo diễn Hwang Dong-hyuk được chiếu trên Netflix.
Bộ phim có rất nhiều điểm chưa thỏa mãn được người xem: Sự logic trong một trò chơi, bằng cách nào thế nào để thắng được nó. Chẳng hạn về sự thông minh, linh hoạt, mưu trí sẽ có khả năng sống sót cao hơn như những bộ phim sinh tồn khác (Alice In Borderland). Cũng không khai thác quá sâu vào các nhân vật. Những câu chuyện của họ quá ngắn để người xem có thể hiểu và cảm nhận được nhiều hơn.
Vì thế ở bộ phim này tôi chỉ đánh giá về tính nhân văn trong câu chuyện cùng với diễn biến tâm lý của nhân vật và liên tưởng tới xã hội của chúng ta. Bộ phim không chọn một nhân vật cụ thể mà chọn hẳn một tầng lớp ”người nghèo”.
* Seong Gi Hun. Nhân vật chính. Nghèo bởi vì đam mê cá ngựa, bị mất việc ở công ty lắp ráp ô tô. Đã ly hôn với vợ cũ, bị ám ảnh bởi cái chết của đồng nghiệp trong tập thể khi xảy ra đình công. Tôi nghĩ rằng vụ việc đó cũng không được giải quyết. Ngoài ra anh còn bị sức ép tới từ việc phải có đủ tiền để chứng minh mình có khả năng nuôi đứa con, người dường như là niềm hi vọng duy nhất để anh tiếp tục sống trong suốt quãng đời còn lại.
– Con có đủ tự tin rằng sẽ sống tốt nếu không gặp Ga Yeong nữa à? ( Mẹ của Seong đã hỏi anh)
Anh có nói một câu khiến tôi phải suy nghĩ :” Bọn họ tự hủy hoại công ty nhưng lại bắt nhân viên chịu trách nhiệm ”.
* Oh Il Nam: Nhân vật thể hiện trần trụi bức tranh về một xã hội khiến tôi cứ đắn đo suy nghĩ mãi về nó. Ông là người khởi động trò chơi. Cũng là người tham gia. Trong ”trò chơi đặc biệt”. Chữ đặc biệt như muốn nhắn chúng ta rằng nó thực sự là mắt xích quan trọng nhất trong tất cả 6 trò chơi.
”Làm ơn….Dừng lại đi!
Tôi sợ lắm rồi.
Cứ thế này tất cả đều sẽ chết!”
Của cải? Thực sự trong một xã hội chưa phát triển như 100 Năm trước vẫn đủ cho tất cả mọi người nếu họ chỉ lấy những thứ mình cần.
Nhưng cho tới 100 năm sau chúng ta tạo ra nhiều của cải hơn xã hội lại ngày càng phân hóa hơn. Người nghèo ngày càng nghèo, 1% người giàu chiếm 80% của cải được tạo ra trên thế giới.
Ồ. Thực sự là vấn đề không nắm ở của cải. Vấn đề nằm ở chính con người trong xã hội.Chúng ta không chết vì đói. Chúng ta chết trong mối quan hệ với người khác.
Bạn có một chiếc xe đạp. Bạn sẽ cảm thấy vui, ổn khi tất cả những người xung quanh cũng đi xe đạp. Cho tới khi họ đi xe máy, rồi ô tô. Những cảm xúc bắt đầu xuất hiện: Ghen tị, mong muốn, nghi ngờ, ngưỡng mộ,… Cả tích cực lẫn tiêu cực. Và nó là thứ dẫn dắt hành động, xung đột, mâu thuẫn.
* Cho Sang Woo: Một doanh nhân từng thành đạt. Thông minh, tài giỏi được nhiều người ngưỡng mộ. Phải chăng vì thế mà anh phải luôn tiến xa hơn, bay cao hơn. Đầu tư nhiều hơn: Cổ phiếu, CK phái sinh, cho tới bán cả mảnh đất của mẹ mình. Tham vọng của anh quá lớn tới mức nó đã nuốt chửng con người của anh. Anh đã bất chấp tất cả vì ” GIÀU”.
*Kang Sae Byeok: Một người tị nạn. Luôn bị bắt nạt, phải kiếm đủ tiền để có thể đưa người em trai ra khỏi trại mồ côi. Bố cô đã bị bắn chết khi cố vượt ra ngoài cái định kiến mà xã hội, chính trị đã đèn nén gia đình cô. Để rồi xác của cha cô vẫn còn trôi dạt trên dòng sông ấy. Nó đã có thể yên ngơi phút nào đâu. Còn mẹ cô đã bị bắt tại Trung Quốc đưa về lại Triều Tiên trong nỗ lực thoát ra khỏi đó. Có lẽ bà đã từng thoát, nhưng cái bóng vẫn còn mãi đi theo sau để cố đưa bà quay trở lại.
Tôi cảm nhận được ở cô một nỗi buồn man mát hiện trên từng nét mặt. Cô cũng ở tuổi của tôi, cô vẫn hi vọng về một căn nhà, một hòn đảo nhỏ bé, nơi cô có thể tới sau khi thoát khỏi nơi đây. Ở cô vẫn hiện lên một chút hi vọng, một ngon lửa nho nhỏ đang muốn cháy lên. Cho tới lúc chết cô vẫn muốn tin tưởng ai đó:
”Chú không phải là người như thế mà.” Đó là câu nói cuối cùng của cô.
* Ngoài ra còn có Ji-yeong. Cũng chỉ là một bạn học sinh còn rất trẻ. Người mới ra tù sau khi giết cha của mình. Cô chẳng còn nơi nào để đi cả.
Cô cũng đã ”cầu nguyện” sau khi thấy người đồng đội trong trò chơi của cô cầu nguyện sau mỗi lần làm sai của anh ta. Điều đó làm cô nhớ tới cha của mình:
– Ông cũng cầu nguyện sau mỗi lần đánh mẹ tôi, cho tới một ngày tôi không thấy ông cầu nguyện nữa. Mẹ tôi đã bị ông ấy giết chết.
Khá nhiều người làm những việc vì một mục đích tự cho là tốt đẹp mặc dù biết rõ nó gây tổn tại tới những người khác. Cũng buồn thay khá nhiều công ty có thể dễ dàng vì mục đích người tiêu dùng ”cao” mà bỏ đi những người tiêu dùng thấp. Giữa thị trường 1 tỷ 300 dân với 100tr bạn sẽ chọn ai. Cũng thật tài tình, phần 5 của bộ phim được đặt tên: THẾ GIỚI CÔNG BẰNG. Có thật là như thế không? Hay đây chỉ là mong muốn của những người ở phía trên đặt ra. Bởi vị họ nghĩ rằng những hành động của họ làm là công bằng với ”người chơi”.
Ngoài ra còn nhiều nhân vật khác. Tôi sẽ đi sâu vào người đàn ông có khối u ở não. Gần như ông sẽ chết vào một ngày nào đó rất gần. Ông chẳng còn gì để mất cả.
– Ông chỉ là người số 001 tham gia trò chơi. Ông là người tạo ra nó vì muốn tìm kiếm niềm vui từ nó. Ông giàu có, ông có tiền, ông muốn làm hài lòng giới quý tộc giàu có là khách hàng của mình những người có tiền nhưng hay nhắn ông rằng họ không còn cảm thấy vui vẻ?
– Ông chỉ là một ông già lựa chọn quyết định quyền được sống và chết thay cho một đám những người trẻ bên dưới kia. Người dường như mạng sống của mình đang còn nằm trên tay họ. Họ không hề có khối u như ông. Họ chỉ có nỗi khổ. Và họ chọn cách đặt mạng sống trên nỗi khổ của mình. Phải chẳng nỗi khổ của họ lớn tới mức như vậy?
– Ông cũng chỉ là một người tư duy lạc hậu. Phải nhìn những người trẻ làm để bắt trước làm theo mong sao có cơ may được sống. Trong xã hội càng hiện đại, chúng ta đâu có những thiết bị nhằm phục vụ hay hướng dẫn tận tình cho người già đâu nhỉ? Facebook, Tiktok mục tiêu của họ cũng đâu phải người già?Làm sao mà chúng ta có thể biết họ không thích những niềm vui như những người trẻ chúng ta khi mà thậm chí chúng ta đâu có nghiên cứu insights về họ kia chứ?
– Ồ ông cũng chỉ là một người đàn ông già yếu. Mà chẳng mấy tập thể muốn chọn ông. Họ xem thường ông. Nhưng cuối cùng nhờ những hiểu biết của mình. Ông là người đã chỉ những người trẻ cách chiến thắng trò chơi kéo co mặc cho đối thủ là những kẻ hùng hổ đang nhăm nhe đoạt lấy mạng sống của những người yếu ớt như ông. Đúng như câu nói: Gừng càng già càng cay
– Ông cũng là người cất lời để khiến ban tổ chức dừng trò chơi đặc biệt. Vì ông biết rằng tất cả sẽ chết bởi vì họ tự giết nhau chứ chẳng ban tổ chức nào làm hại họ. Họ còn chưa bắt đầu trò chơi vào ngày mai. Nhưng tối hôm nay họ đã tìm cách để loại bỏ nhau rồi.
Khi đèn tắt. Dường như chúng ta mới lột tả được hết bộ dạng thật sự của mình.
Khi đèn tắt. Chúng ta chẳng thấy gì ngoài những cảm xúc tiêu cực đang bủa lấy trái tim ta.
Khi đèn tắt. Chúng ta không đi ngủ mà chúng ta chọn đi đêm? Liệu có bao giờ chúng ta nghĩ về sự trả giá cho những hành động của mình. Đi đêm sẽ có ngày gặp ma.
– Ông cũng như một bức tượng. Ngồi khép nép trong một góc ở giữa căn phòng. Mọi người đi qua ông nhiều nhưng chẳng ai nhìn thấy ông. Gần như tất cả đã quên đi những người già, quên đi người đã cứu mình trong trò chơi kéo co lần trước. Làm tôi nhớ về sự biết ơn và câu nói uống nước nhớ nguồn.
Ông vẫn ngồi đó. Ông vẫn đợi. Cuối cùng cũng có một cánh tay để ông nắm vào. Có ai đó chịu chìa tay ra về phía ông rồi. Ông sẽ hân hoan đón nhận lấy nó. Người đó là Gganbu của ông. Và ông đã để cậu ta thắng, nhường cậu ta được thắng để thoát khỏi sự sống và cái chết.
Ông đã rất vui vì được chơi cùng nhân vật chính. Người duy nhất còn giữ lại một chút tình người trong mình sau trò chơi. Cho tới cuối đời ông cũng đã đánh cược với cậu một lần. Để xem còn ai kia ngoài cậu có còn có cái lòng như thế nữa không? Thật may mắn… Vẫn còn có những người như vậy. Đâu đó ngoài kia sau rất nhiều làn tuyết rơi. Sau rất nhiều dòng xe qua lại. Cuối cùng ông đã ra đi mà mắt ông vẫn đang mở.
Ông có đang nhìn chúng ta không? Nhìn những tập thể này, nhìn những công ty này. Xem chúng ta làm gì để đối xử với tất cả bọn họ.
Cũng có thể ông đang hi vọng, cũng có thể ông đang mơ. Ông đã từng nói ông muốn tìm lại cảm giác năm xưa hồi còn nhỏ của ông. Cảm giác khi cùng vui chơi với bạn bè. Cảm giác được ở bên gia đình của mình.
Tại sao ở tuổi này rồi. Ông vẫn còn mong muốn những điều đó nữa?
Ổn định
Thế nào là ổn định.
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Hồi nhỏ, tôi hay nghe cha mẹ nói chuyện với nhau rằng: “Chúng ta cần ổn định công việc để chăm sóc cho con cái.”
Nhà trường dạy chúng ta về việc cố gắng học tập, chăm chỉ để mà có một công việc ổn định. Và khi kinh doanh rồi thì cũng một thời gian dài tôi xem ổn định là thứ mình theo đuổi.
Tôi cũng biết rằng có rất nhiều người đang đi tìm kiếm sự ổn định. Nên bài viết chỉ mang tính chất đưa ra một góc nhìn cá nhân. Đọc cho vui cũng được.
Ổn định là gì?
Bởi vì tôi chưa bao giờ cảm thấy ổn định và suốt một thời gian dài vẫn đang đi tìm kiếm nó nên tôi không đủ kiến thức để đưa ra khái niệm của từ này.
Nhưng nếu suy ngược lại. Trái với ổn định là gì?
Bấp bênh, biến động, bất ngờ, lom đom, lang thang,… Vô số từ ở phía sau bạn có thể bổ sung thêm.
Tôi có thể dựa vào những cảm giác trái ngược với ổn định để xem liệu khi nào mình đã thực sự ổn.
Và đây là những gì đã diễn ra.
Bài học đầu tiên. Trong suốt 1 thời gian dài. Không phải lo, không phải nghĩ, chỉ chuyên tập làm tốt vai trò của mình. Không có gì xảy ra cả, mọi việc cứ diễn ra như nó vốn vẫn luôn như vậy. Cho tới một ngày “thiên nga đen” xuất hiện. Đây là cách gọi tôi mới biết tới gần đây qua tác phẩm Thiên Nga Đen của Nassim Nicholas Taleb. Khi ấy mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Giống như một đứa trẻ khi bước vào tuổi dậy thì, biết yêu, biết những cảm xúc của việc lớn hơn một chút, biết nhận thức nhiều hơn. Khi ấy tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi.
Nhưng nó có làm tôi cảm thấy không ổn không? Khi tuổi dậy thì với những cảm giác bất an, nay buồn mai vui, với những cảm xúc mãnh liệt hơn và nỗi thất vọng, chán nản, lo âu cũng tương tự.
Không đâu. Đây là quãng thời gian mà tôi nhớ nhất. Và tôi tin là bạn cũng như vậy.
Con người khác loài động vật ở chỗ là chúng ta có nhận thức. Chúng ta biết dừng lại để suy nghĩ thay vì phản ứng. Cách chúng ta lớn lên không hề giống một con gà công nghiệp được nuôi 1000 ngày để rồi ngày 1001 bị làm thịt. Con gà sẽ thích cảm giác được ăn, con lợn sẽ thích được ngủ nhiều, con bò sẽ thích gặm cỏ.
Nhưng chúng ta thì sẽ phát ”chán” với sự lặp lại. Chúng ta thích khám phá. Và chẳng có bất kì khám phá nào trên đời này mà không có sự bấp bênh, bất biến cả. Nó là một ẩn số. Nó gây ra sự khó chịu đồng thời cũng khiến con người ta tò mò.
Bài học thứ 2 là về mối quan hệ trong xã hội. Suốt một thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Nhưng là đủ với thanh xuân của một người. Tôi xem sự ổn định là thứ cần có để có thể làm những gì mình muốn khác. Ổn định tình cảm, rồi tới công việc. Tôi biết rằng rất nhiều bạn trẻ khác cũng đang như thế. Bị cảm xúc điều khiển, sao mà làm việc được?
Chà. Sự ổn định kéo dài cả năm trời. Không có bất kì điều gì diễn ra. Không cãi vã, không nghi ngờ. Tôi đã từng xem đó là quãng thời gian ổn định. Nhưng thực tế, lần thiên nga đen xuất hiện tiếp theo thì sự thật mời ngỡ lẽ. Tất cả chỉ là một bức màn che. Do tôi tự dựng lên, do cái tư duy neo đậu vào sự ổn định để nhìn cuộc đời. Ồ. Rõ ràng là mọi thứ trông có vẻ ổn định. Sao phải nhìn nhiều hướng, sao phải nghĩ nhiều chuyện để mà đau đầu, bứt óc nhỉ?
Tất cả mọi chuyện cho tới giờ phút ấy cũng chỉ là nhiều lần nói dối. Cảm giác ổn định thực sự khiến chúng ta bị bất ngờ và khó có thể phản ứng kịp.
So với việc bạn suy nghĩ thật nhiều kịch bản rồi xuống nước bạn sẽ có cơ hội sống sót cao hơn so với khi bạn chẳng nghĩ gì cả. Sự ổn định rất dễ đánh lừa chúng ta. Bời vì nó mang lại cảm giác an toàn mà chúng ta đang mong muốn. Cách chúng ta nhìn mọi việc từ đó cũng neo đậu vào nó để rồi không thể suy nghĩ khác đi.
Kết quả là gì. Hơn 1 năm rồi vận lộn để thoát ra. Những câu hỏi tại sao, tại sao và tại sao cứ đi lại trong đầu khiến tôi thử mọi cách để cho ra kết quả mà tôi mong muốn. Không cái này thì cái kia, có thể mình sai ở chỗ này, sai ở chỗ kia. Làm như vậy mới ổn định lâu dài được.
Sự ổn định nguy hiểm như một canh bạc. Bạn thắng được một lần nhờ may mắn mà lại nghĩ rằng mình đã từng ”thắng”. Khi mọi thứ không như ý, bạn thử lại rồi thử lại và cứ thế. Mãi mãi chạy theo để tìm kiếm sự ổn định.
Bài học thứ 3: Trong kinh doanh. Sự ổn định là nguy hiểm nhất. Khi bạn cảm thấy mình đang ổn định là lúc bạn cần chuẩn bị cho mình thật nhiều áo phao, thật nhiều thuyền cứu hộ. Bởi vì sao? Bạn đang chìm dần đấy. Giống như một con ếch được cho vào nồi nước lạnh để luộc từ từ. Bạn sẽ chẳng cảm nhận được điều gì đang xảy ra xung quanh mình. Cảm giác ổn định đang che đi con mắt của bạn rồi. Với một chiến thắng nhỏ nhờ may mắn, bạn cảm nhận rằng mình đã ổn định. Tôi đang ổn mà. Tôi sẽ làm như thế hết lần này tới lần khác. Và chiến thắng sẽ liên tục lặp lại.
Ồ. Có người con giỏi hơn cả Mark Zuckerber, hơn cả Elon Musk, hơn cả Sergio Zyman. Bời vì những con người này chưa bao giờ ổn định, họ thay đổi xoành xoạch từ những phương thức tiếp thị, nội dung quảng cáo, kênh truyền thông. Cho tới công nghệ, kĩ thuật. Rõ ràng họ chiến thắng rất nhiều trận rồi, sao họ vẫn còn chưa ổn định?
Trong kinh doanh. Hôm nay lên voi, ngày mai xuống chó là bình thường. Nếu quan tâm tới Crypto hoặc TTCK thì bạn có thể cảm nhận được sự điên rồ của nó tới mức nào. Vô số cuộc khủng hoảng đã diễn ra mà chẳng ai lường trước. Hôm nay bạn là một chuyên gia dự báo thì ngày mai bạn có thể là một thằng hề để cả thế giới chê cười. Bạn đâu phải thượng đế mà biết trước được tương lai?
Việc Covid xuất hiện và làm xáo trộn cuộc sống của bạn. Bạn đã có bao giờ nghĩ tới chưa. Một ngày đẹp trời sếp bỗng nhiên gọi điện cho bạn và nói rằng bởi vì kinh tế đang gặp khó khăn, công việc của bạn không còn đảm bảo nữa. Ồ. Chưa hết. Rồi một ngày, những người mà bạn đặt niềm tin vào, thực tế họ cũng chưa bao giờ ổn định. Sẽ là một cuộc khủng hoảng nếu bạn giao tất cả những việc quan trọng vào anh ta, cô ta. Vì anh ta, cô ta cũng đâu phải là thánh. Ai mà chẳng có ”thiên nga đen”?
Đó là 3 bài học mà tôi cảm nhận được qua quá trình tìm kiếm sự ổn định. Sự thay đổi tới với tôi khi tôi chấp nhận sự thật của cuộc sống này.Cuộc đời là một hành trình nối tiếp từ hiện tại, tương lai và bị ảnh hưởng bởi quá khứ.Sẽ là tốt nếu bạn nhìn vào quá khứ để rút ra những bài học. Nhưng thật là sai lầm nếu học theo các chuyên gia đọc lệnh để xem những gì xảy ra trong 10-20 năm trước là những gì sắp xảy ra.
Sẽ là nhiều sự thay đổi nếu bạn chấp nhận bạn đang sống ở hiện tại. Những điều bạn có thể làm ngay lúc này, làm mỗi ngày, trải nghiệm mỗi ngày. Đây là những điều bạn hoàn toàn có thể thay đổi.
Sẽ là một tinh thần mạnh mẽ hơn, một nguồn năng lượng cao hơn để nuôi dưỡng tâm hồn bạn từ hiện tại tới tương lai. Tương lai là một ẩn số, tương lai thì bất định. Nhưng bạn biết rằng chỉ một hành động nhỏ ở hiện tại cũng là một sự thay đổi rồi nên bạn có thể khiến nó có thật nhiều biến tốt hơn.
Một anh chàng sống ở vùng quê mùa nước lũ. Hằng ngày anh ra đồng mò cua, bắt ốc nên từ đó mà anh cũng rất giỏi bơi lội. Một hôm anh gặp một doanh nhân giàu có ở trên thuyền đang qua sông. Anh nhà nghèo bèn hỏi tương lai của mình sẽ thế nào. Anh nhà giàu lắc đầu, ngán ngẩm bảo rằng mình không biết. Một lúc sau lũ lụt kéo tới, anh nhà nghèo liền khoái chí nói với anh nhà giàu. Tôi thì biết được tương lai của anh rồi.
Buồn thay. Anh nhà giàu chẳng hề biết bơ
Nuối tiếc
TẠI SAO CHÚNG TA LẠI NUỐI TIẾC QUÁ KHỨ
Cứ mỗi lần nghĩ về chuyện gia đình, tôi lại nghĩ: ” Giá mà ngày ấy tôi đủ lớn để hiểu chuyện của ba mẹ, mọi chuyện có thể sẽ tốt hơn nếu tôi làm điều này điều nọ.”
Cứ mỗi lần nghĩ về chuyện với những người bạn cũ tôi lại nghĩ:” Lẽ ra mình không nên làm như thế, nếu mình làm điều này thì mọi chuyện đã tốt hơn rồi.”
Và vô số những lần, tôi đã suy nghĩ: Giá mà, giá mà, giá mà…
Trong suốt tuổi dậy thì, thay vì sử dụng quãng thời gian ” tuổi trẻ” để có một tuổi thơ như những người bạn, tôi chọn cách đi làm để trưởng thành hơn, để lớn nhanh hơn.
Cho tới bây giờ tôi cảm nhận được suy nghĩ của tôi đã rất khác so với hồi ấy. Tôi của hôm nay đã lớn hơn, hiểu biết nhiều hơn, điều tôi cảm thấy mình rõ ràng nhất so với khi còn bé là tôi có nhiều trải nghiệm hơn.
Vậy rõ ràng so với một thằng bé năm xưa thì ”Anh có phần tỉnh táo hơn chú. Anh mà là chú anh sẽ làm điều này, làm điều kia.”
Tôi nghĩ nếu năm 7 tuổi tôi được ba mẹ dạy cho về những bài học trường đời thì bây giờ tôi đã ít bị nó tát hơn.
Hoặc là vì lí do nào đó mà ông già bắt tôi học tiếng Anh thì bây giờ tôi đã có một nền tảng vững chắc.Nhưng đó là giá như, giá mà, nếu như.
Những gì bạn nuối tiếc về bản thân trong quá khứ là những gì không diễn ra và không thể thay đổi được
Tôi 4 tuổi chọn cách lén ba mẹ chơi game mỗi ngày
Tôi 7 tuổi chọn cách dành thật nhiều tiền mua băng đĩa CD
Tôi 9 tuổi chọn cách sưu tầm truyện tranh bằng toàn bộ số tiền ăn sáng của mình
Tôi 10 tuổi chọn cách cùng bạn bè chơi game nhiều hơn tôi 4 tuổi
Tôi 13 tuổi chọn cách tới trường để ngủ thay vì tập trung học tập. Điều đó khiến thành tích học tập tôi đi xuống và không thể đạt học sinh giỏi
Tôi 17 tuổi chọn cách bỏ học dù trước đó tôi đã cố gắng đi học 2 năm lớp 10.
Tôi bây giờ là kết quả của rất nhiều điều tác động tới cuộc sống của tôi. Tôi không thể thay đổi chúng.
Gần đây tôi cũng có rất nhiều lựa chọn sai lầm cũng như tôi trước kia nữa. Chuyện công việc ,chuyện gia đình, chuyện tình cảm, chuyện bạn bè,… Vậy tôi có giống trước kia không?
Vẫn là tôi thôi, có điều tôi của bây giờ biết nuối tiếc, biết ân hận, biết ”điều” hơn là cái thằng nhóc của cái thuở ấy. Trong nội tâm tôi sử dụng cách cứng rắn hơn để nói không với những điều mà tôi từng không kiểm soát được.
Tôi nghĩ nuối tiếc về quá khứ là một chuyện tốt nếu như bạn biết cách khiến chúng trở thành đòn bẩy.
Còn nếu không thì cứ mãi nghĩ về chúng để làm gì?
Liên hệ với chúng tôi bằng các thông tin dưới đây:
Kinh doanh gì sau “dịch”?
Bạn đang tìm kiếm một ý tưởng kinh doanh sau dịch Covid-19? hãy xem xét bất kỳ ý tưởng kinh doanh tuyệt vời nào sau đây, hi vọng chúng sẽ giúp bạn bắt đầu và phát triển một doanh nghiệp thành công sau đại dịch nhé!
1. Chuyên gia tư vấn
2. Dịch vụ chăm sóc sức khỏe tại nhà
3. Dịch vụ vận chuyển
4. Dịch vụ giúp việc
5. Người bán lẻ trực tuyến trên các trang thương mại điện tử
6. Dạy học trực tuyến
7. Kinh doanh nội dung sáng tạo
Bế tắc
Ai trong chúng ta cũng từng trải qua cảm giác này.
Khi trong nội tâm chúng ta nói rằng. Tại sao điều này lại xảy ra với mình? Mình nên làm gì bây giờ? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Chúng ta đang bế tắc. Khi mà chúng ta tập trung vào nỗi đau thay vì đặt câu hỏi cho vấn đề.
Chúng ta không chấp nhận những chuyện diễn ra không theo ý mình.Chúng ta không chấp nhận hoàn cảnh có phần vô lí xảy ra với chúng ta.
Chúng ta kì vọng người khác sẽ như thế này, như thế nọ cho tới ngày mới té ra mọi chuyện chẳng một màu hồng như chúng ta vẫn nghĩ.
Vậy là chúng ta bế tắc từ những chuyện chẳng phải chúng ta gây ra.Vậy chúng ta có chạy trốn không?
Chúng ta có nên tìm một nơi chỉ có mỗi chúng ta để sống một cuộc đời một mình, chẳng ai biết tới mình, chẳng phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào. Chúng ta muốn sao chúng ta làm vậy.
Chúng ta sẽ không chạy trốn được đâu.
Vì ở đâu chúng ta cũng đang sinh sống trong một môi trường. Môi trường tự nhiên, môi trường xã hội, môi trường gia đình, môi trường công sở và bên trong chúng ta còn có môi trường của nội tâm nơi suy nghĩ, lí trí, tinh thần chúng ta ngự trị.
Chúng ta phải đối mặt, giữ sự bình tĩnh trong nội tâm để có thể tháo gỡ từng nút thắt. Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ. Thời gian luôn là một điều bí ẩn suốt bao thời đại. Quá khứ là những gì chúng ta đã trải nghiệm, hình thành nên chúng ta bây giờ. Hiện tại là những gì chúng ta đang trải qua.Còn tương lai là một đích đến mang một ẩn số.
Những khó khăn, thử thách, sự thay đổi chỉ là những cảm giác khó chịu trên thân chúng ta. Khi bị phản bội bởi người khác cũng chỉ là cảm giác suy nghĩ mong muốn người khác phải đúng ý mình.
Khi công việc xảy ra vấn đề cũng chỉ là cảm xúc trên thân khi mà ta mong muốn sự dễ dàng trong công việc nhưng mục tiêu của chúng ta thì cao quá. Ta hoàn toàn có thể chọn mục tiêu thấp hơn để có cảm giác dễ chịu hơn mà.
Khi covid tới. Cuộc sống chúng ta đảo lộn. Chúng ta hỏi chuyện gì đang diễn ra thế này. Bởi vì chúng ta mong muốn rằng cuộc sống chúng ta lẽ ra phải tốt hơn, lẽ ra phải tuyệt vời hơn mà quên mất rằng tương lai luôn là một ẩn số. Có vẻ như từ ông bà, từ những câu chuyện trên truyền thông, sách báo,… họ luôn nói về tương lai với những từ đầy hứa hẹn. Khiến chúng ta nghĩ rằng nó sẽ luôn tốt hơn, luôn hứa hẹn hơn.
Đúng. Nó có thể như vậy. Nhưng không phải bởi nó là tương lai. Mà bởi những hành động ở hiện tại của chúng ta. Bởi hành trình của chúng ta đến đó.
Thật sai lầm khi chúng ta nghĩ rằng:
Đen mãi rồi cũng đỏ. Tung 10 lần đồng xu rồi cũng ra mặt ngửa thôi.
Liệu chúng ta có đang để cuộc đời mình như trò may rủi không?
[elementor-template id=”10885″]Sở hữu
Chúng ta có sở hữu những gì xung quanh chúng ta không?
Rồi bỗng nhiên một ngày được ngửa mặt lên bầu trời hít thở một hơi thật dài cũng đủ khiến chúng ta hạnh phúc, mãn nguyện.
Bỗng nhiên một ngày được bước chân ra rạp chiếu phim để được cảm nhận bầu không khí nhộn nhịp, nghe tiếng bắp nổ, thoang thoảng hương hoa hồng trong không gian tối lặng yên cũng khiến buổi tối của chúng ta trọn vẹn.
Sau 16 ngày cách ly với thế giới bên ngoài được chạy bộ ra khỏi không gian hạn hẹp, được cầm trên tay ly coffee mà mình yêu thích, được ăn bữa sáng tại đúng nơi mà mấy năm qua mình hay lui tới. Tôi cũng thấy hạnh phúc.
Chúng ta thích sở hữu
Tâm lý con người rất thích sở hữu, nó khiến cho suy nghĩ của chúng ta luôn mặc định rằng nó là của mình, là chuyện phải có. Cho tới một ngày chúng không còn nữa, từ những điều hết sức bình thường. Là của mình nhưng tại sao lại không còn nữa?
Chúng ta không hề sở hữu chúng. Nó là những điều chúng ta tiếp cận trong hệ sinh thái của riêng mình. Nó là một mắc xích ở đó, tác động tới nhiều điều xung quanh chúng ta. Khi nó thay đổi thì hệ sinh thái đấy cũng thay đổi. Đôi lúc sự thay đổi diễn ra lớn tới mức chúng ta cảm nhận được, đôi lúc nó cần thời gian để chúng ta nhìn thấy.
Chúng ta sẽ hạnh phúc hơn khi biết rằng những điều hết sức bình thường ở hiện tại xung quanh chúng ta chẳng phải thuộc về như những gì chúng ta vẫn nghĩ.
Thực tế là những suy nghĩ của chúng ta luôn bị tác động bởi những điều vây quanh.
Hành động của chúng ta bị tác động từ những gì người khác làm.
Luật pháp quy định tài sản của chúng ta nhưng chúng ta phải đấu tranh nhiều lắm mới có thể giữ được tài sản đó còn ở bên mình. Liệu bạn sở hữu một căn nhà, một chiếc xe rồi cuộc sống của bạn sẽ hưởng thụ chúng hay phải làm nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, chịu nhiều áp lực hơn để duy trì chúng.
Con người và những điều vây quanh chúng ta là một hệ sinh thái. Những gì ở hiện tại chỉ là tạm thời và tương lai thì bất biến, chúng có thể mất đi, chúng có thể bị biến dạng, chúng có thể bị thay thế.
Như vậy chúng ta sẽ nghĩ về chúng nhiều hơn chứ?
[elementor-template id=”10885″]Chuyện của người ta
Chuyện của người ta không phải chuyện của mình
Vì thế cho nên mình muốn nói sao chẳng được.
Vì không phải chuyện của mình nên bản thân mình không bị đem ra phanh phui, soi xét bàn luận như họ.
Vì không phải chuyện của mình nên những cái khuyết điểm của bản thân còn chưa bị đụng chạm tới.
Vì không phải chuyện của mình nên nó không có ảnh hưởng tới mình nên đâu cần phải đắn đo gì nhiều.
Vì không phải chuyện của mình nên khi nói về ai đó mình có cảm giác bản thân được nâng lên một chút. Thích nhỉ?
Nhưng mà.
Chuyện của người ta có nuôi sống bạn mỗi ngày không?
Chuyện của người ta có giúp bạn điều gì trong hoàn cảnh của bạn không?
Nếu đặt bạn trong hoàn cảnh của họ thì bạn sẽ như thế này như thế nọ. Tôi nghĩ rằng chưa chắc đâu.
Cái tôi chắc chắn là bạn đang mất rất nhiều thời gian để mà:
Tham gia vào những cuộc tranh cãi trên mạng xã hội.
Tìm cách phản biện, dẫn chứng với những người mà bạn thậm chí còn chưa bao giờ biết mặt.
Giá mà trong công việc, cuộc sống mà bạn có thể dành thời gian để tìm kiếm dữ liệu, soi mói một cách thiết tha như thế.
Tận hưởng niềm vui khi thấy ai đó ngã xuống, tìm kiếm nơi này một chút, nơi kia một chút. Giá mà niềm vui của bạn tới từ những điều bạn làm trong cuộc sống, từ công việc, từ gia đình, bạn bè. Có rất nhiều thứ mang lại cho bạn niềm vui có giá trị hơn là những niềm vui trên sự đau đớn của người khác.
Có bao giờ bạn tự hỏi. Thời gian của tôi dành cho những thứ như thế để rồi tôi nhận lại được gì? Những câu chuyện drama, lộ clip, chuyện ông này bà kia không bao giờ hết. Cho tới 100 năm nữa chúng vẫn còn. Trên báo chí, mạng xã hội, những câu truyền miệng họ kể nhau nghe về người này người kia chúng không bao giờ thiếu. Nếu bạn cần thiết tới thế thì bạn có thể lên Google tìm kiếm cả trăm ngàn câu chuyện như thế mỗi ngày.
Có một thứ duy nhất mà bạn sẽ thiếu. Đó chính là thời gian của bạn. Chúng đang trôi đi. Và mỗi phút giây nó trôi qua thì quỹ thời gian của bạn lại mất đi chừng đó.
““Thời gian đã mất không bao giờ lấy lại được.”
Benjamin Franklin
Cảm ơn bạn đã ghé thăm Website của chúng tôi. Liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại 0948.568.049 hoặc bằng các thông tin dưới đây.
Hành động của chúng ta xảy ra khi nào?
Hành động không tự nhiên diễn ra
Ai trong chúng ta cũng muốn mình thành công. Ai trong chúng ta cũng muốn mình được tôn trọng, yêu thương, được thể hiện bản thân. Những ước muốn đó là chuyện bình thường. Trong tháp nhu cầu của Maslow có nghiên cứu rất kĩ vấn đề này.
Nhưng muốn có làm chúng ta hành động?
Một cậu bé nghèo sống thiếu cha, thiếu mẹ. Ngày qua ngày cậu phải tìm cách để có cái ăn, cái mặc, chỗ ngủ, để tồn tại. Vậy thì trong bất kì hoàn cảnh nào cậu cũng sẽ hành động. Nhu cầu được sống của cậu sẽ thôi thúc cậu bật dậy mỗi ngày, khiến cậu phải suy nghĩ nhiều hơn về chuyện kiếm tiền mua cái gì đó bỏ vào bụng. Cậu sẽ hành động.
Một cậu bé nhà giàu thì chẳng bao giờ phải lo nghĩ về chuyện đó. Với cậu nó không phải là một nhu cầu mà là điều hiển nhiên phải có. Nên nếu không đặt cậu vào một hoàn cảnh đặc biệt, nếu không có một cú sang chấn nào đó dội vào đầu cậu thì thật khó để cậu hành động.
Hành động xảy ra khi có một hoàn cảnh
Trong tháp nhu cầu của Maslow còn có tới bốn nhu cầu khác nữa. Nhưng thực tế là chẳng mấy ai nghĩ tới chuyện phải có tất cả.
Nếu bị đặt trong một hoàn cảnh nguy hiểm ở quá khứ bạn may mắn vượt qua được thì có lẽ bạn sẽ cần sự an toàn cho bản thân, gia đình và tài sản của bạn. Có thể thông qua những hành động của bạn bây giờ và thấy rằng bạn là người rất cân nhắc khi đưa ra những quyết định. Lúc này những nhu cầu khác sẽ không được bạn để tâm tới.
Nếu đặt trong một hoàn cảnh khác khiến bạn bị xem thường, cộng đồng bạn muốn tham gia từ chối bạn, ai đó bạn yêu cầu sự tôn trọng lại nói những lời hạ nhục bạn. Nhiều điều tồi tệ xảy ra với bạn. Nhu cầu được tôn trọng sẽ xuất hiện và thôi thúc bạn hành động. Bạn muốn chứng tỏ bản thân mình, bạn muốn mọi người nhìn bạn khác đi. Bạn muốn được tin tưởng, được giao trách nhiệm. Bạn sẽ nghĩ về điều đó rất nhiều, ngày qua ngày bạn tìm cơ hội để làm điều gì đó giành lấy sự tôn trọng.
Và nếu chẳng may bị đặt trong hành cảnh gia đình không hạnh phúc, ba mẹ cãi nhau. Hay khi lớn lên tình cảm bị đổ vỡ, người bạn rất thương yêu phản bội lại bạn thì nhu cầu được hòa hợp sẽ xuất hiện. Nó khiến bạn hành động. Bạn muốn có một gia đình hạnh phúc, bạn muốn cha mẹ hòa thuận, bạn muốn có người yêu thương mình. Bạn sẽ đi tìm chúng từ trong cuộc sống của bạn, từ những người xung quanh bạn.
Bình thường chúng ta chẳng nghĩ về chúng.
Có bao giờ bạn ngủ dậy và nói rằng mình cần những thứ trên không? Bạn chỉ có 24 giờ mỗi ngày. 8 giờ để ngủ, 4 giờ để sinh hoạt và 8 giờ để làm việc. Bạn sẽ chẳng thể nào để tâm tới chúng! Công việc của bạn, việc học hành của bạn, những hóa đơn, deadline,… Trong ghi chú của bạn có gạch đầu dòng nào nói về những nhu cầu kia không?
Phải có một hoàn cảnh để nhu cầu được bộc lộ ra ngoài.
Tôi từng thấy nhiều bạn bè trên Facebook của mình đăng bài rằng:
”Cần người đóng vai làm người yêu và sỉ nhục mình”
Trông có vẻ chỉ là vui đùa nhưng mà chúng là chất xúc tác thật sự đấy! Người bạn tin tưởng, yêu thương sẽ là người dễ làm tổn thương bạn nhất. Họ tạo ra một môi trường từ đó sẽ khiến bạn phải hành động.
Covid là hoàn cảnh để chúng ta hành động
Tôi nghĩ rằng: COVID chính là một hoàn cảnh phù hợp nhất để chúng ta bộc lộ ra những nhu cầu đó.
Chúng ta muốn tồn tại. Chúng ta phải thích nghi được với cuộc sống mới. Sự xáo trộn đã xảy ra bấy lâu nay. Liệu chúng ta sẽ đầu hàng hay chiến đấu hết mình với nó? Chúng ta muốn được an toàn. Chúng ta có tuân thủ thông điệp 5k do bộ Y tế đưa ra không, chúng ta có làm gì để bảo vệ bản thân, gia đình, tài sản chưa?
Chúng ta muốn được hòa hợp. Liệu chúng ta đã kết nối với nhau sâu sắc hơn, gắn kết hơn khi mà cuộc sống trở nên khó khăn hơn hay không? Hay chúng ta sẽ chia rẽ, tìm cách để hại người này, người kia, chỉ quan tâm tới bản thân mình và thế giới có xảy ra chuyện gì cũng kệ. Chúng ta có được tôn trọng từ những việc chúng ta làm, sự đóng góp của chúng ta? Chúng ta có làm gì vượt qua sự ích kỉ, cái tôi của bản thân để mọi người xung quanh chúng ta phải nhìn chúng ta khác đi hay chưa?
Chúng ta muốn thể hiện bản thân. Vậy chúng ta có làm gì khác ngoài những suy nghĩ trong đầu, những ý tưởng. Chúng ta có thực hiện chúng, chúng ta có sáng tạo. Chúng ta có cố gắng, dám nghĩ dám làm. Những thôi thúc trong chúng ta có đủ mạnh như chuyện ham muốn tình dục chưa?
Hành động bằng việc tự tạo ra hoàn cảnh
Tôi thấy nhiều người thông minh đặt mình vào những hoàn cảnh khó khăn để buộc bản thân phải hành động. Nợ là một đòn bẩy tài chính mạnh mẽ, nguy hiểm là một tình thế khiến bản thân phải luôn cẩn thận, tính toán chi lí. Cô đơn là một trạng thái tốt để bản thân tìm kiếm sự phù hợp, nhận ra nhiều vấn đề hơn. Và bị xem thường có khi là một hoàn cảnh may mắn để bản thân thể hiện hết khả năng của mình.
” Xem thường người khác và cái kết. Bạn còn nhớ series về chủ đề từng nổi như cồn này chứ ?”
Mục đích bạn thức dậy
Mục đích bạn thức dậy mỗi sáng là gì?
Mục đích của bạn trong cuộc đời này là gì?
Bạn làm gì để thực hiện nó?
Ba câu này được Richard J. Leider viết ngay đầu chương trong cuốn sách The Power of Purpose ( Sức mạnh của mục đích). Nó khiến tôi phải suy nghĩ lại xem mục đích thực sự của mình là gì?
Lý do gì tôi thức dậy mỗi buổi sáng và chạy bộ. Nếu là bắt trước những người thành công, vậy nếu tôi không thành công thì tôi sẽ chán nản và dẫn tới bỏ cuộc.
Lý do gì tôi làm việc. Nếu vì tiền thì khi mà tôi không làm ra tiền tôi sẽ phát điên để tìm cách thõa mãn cơn khát của mình.
Lý do gì khiến một người xa vào những thói hư tật xấu, nghiện ngập để thể hiện bản thân, thể hiện cảm xúc cho những người xung quanh.
Nếu chúng ta sử dụng tư duy ngược thì sao:
- Tôi muốn thành công nên tôi dậy sớm và chạy bộ.
- Tôi khát tiền nên tôi phải làm việc nhiều để có nhiều tiền
- Tôi muốn thể hiện bản thân, cảm xúc nên tôi phải trở thành một hình mẫu bad guy dễ dàng được người khác chú ý.
Chúng không hợp lí phải không. Vậy mục đích bạn đặt ra ban đầu đã hoàn toàn sai.
Tôi nghĩ rằng nếu ta đặt đúng mục đích thì chúng ta sẽ dễ dàng hành động hơn, cảm thấy vui vẻ hơn mỗi ngày, luôn có cảm giác là mình đã hoàn thành một điều gì đó và cảm giác khó chịu về bản thân sẽ không thể nào luồn qua khe hở để thâm nhập vào tâm hồn chúng ta được.
Mục đích đúng để đi đúng
Bạn chạy bộ mỗi ngày để cơ thể khỏe mạnh. Dẫu ngày mai cơ thể bạn sẽ đau nhức, bắp chân sẽ mỏi nhưng ngày kia thì chúng sẽ trở nên dễ dàng. Bạn cảm thấy mình khỏe hơn, bạn thấy mình uống nhiều nước hơn, ăn nhiều hơn, cơ thể tiết ra nhiều mồ hôi và điều đó làm thân hình bạn trở nên đẹp hơn nhiều đấy.
Bạn làm việc vì niềm vui trong công việc, vì được cống hiến, vì những gì mình làm cho người khác thì khi bạn hoàn thành nó bạn sẽ cảm nhận được hôm nay mình đã làm được rất nhiều điều có ý nghĩa và dù doanh số có như thế nào thì chúng đâu quan trọng nữa. Bạn vẫn vui vẻ và niềm vui đó sẽ là thứ giữ bạn tiếp tục làm việc, cống hiến. Thử nghĩ mà xem nếu 30 ngày bạn làm việc với tinh thần vui vẻ thì tiền bạc có thể tránh bạn được không.
Còn những gì bạn đang thể hiện bản thân quá mức có lẽ nó không đúng với con người của bạn, vậy bạn thể hiện một con người khác chỉ để được chú ý. Nếu mục đích của bạn là thể hiện cái tôi của mình thì bạn phải là chính mình trước đã, tìm hiểu về bản thân mình. Tôi là ai, tôi có những ưu điểm gì, nhược điểm gì, tôi giỏi về điều gì, tôi có thể làm gì để phát huy hết khả năng của mình. Tôi sau này sẽ trở thành ai, làm gì để biến điều tôi mong muốn trở thành sự thật.
Hãy tìm hiểu mục đích của bản thân mình và suy nghĩ xem ngày hôm nay bạn làm gì để đi tới đó. Ngày mai mình sẽ làm gì tiếp theo và kiểm tra mục đích của bạn mỗi ngày, mỗi tuần để biết mình có đang đi đúng hướng hay không.
Liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại 0948.568.049 hoặc bằng các thông tin dưới đây:
Facebook: Fb.com/quangcaonguyendaiduong
Fanpage: Fb.com/nguyendaiduongfanpage